Mọi người hãy nhận xét về việc này




Mình thấy tất cả do nền giáo dục nước ta quá yếu kém và thực dụng , tiêu cực và thành tích mà thôi

Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, đây là lần đầu tiên tôi lên tiếng nói rõ sự thật về sự việc của em Phúc. Trước đây nhà trường cho rằng tôi viết sai sự thật và bôi nhọ nhà trường , đề nghị tôi có hành động giữ lại danh dự cho nhà trường thì giờ đây tôi sẽ viết tất cả sự thật .Dù mọi người đã nghe câu chuyện từ đâu và như thế nào thì cũng mong các bạn hãy đọc và suy nghĩ...
Ngày 5/1/2013, em B rủ em P xuống sân đánh nhau, đã nhiều lần B khiêu khích và lăng mạ P khi không nhận lời đánh nhau nên ngày hôm đó, P nhận lời với B để không bị bắt nạt nữa. Sáng hôm đó, B kéo P xuống sân sau, rồi lao vào đánh P, em P không đánh trả mà chỉ giơ tay ra đỡ phòng vệ, tuy nhiên lực đánh của em B cũng không quá mạnh do thân hình B nhỏ hơn P nên thực tế không gây bầm tím (thông tin do các bạn học sinh chứng kiến cung cấp). 
Sau khi đánh P được một lúc, B dừng lại , thì lúc đó bất chợt em Đ lao ra, cầm 2 chiếc ghế nhựa chồng vào nhau và đập vào đầu em P. 2 chiếc ghế nhựa vỡ tan, em P ngã xuống, còn em Đ bỏ chạy ngay sau đó. P bị choáng và mặt mũi bầm tím, bạn bè đưa P lên lớp, sau khi hết giờ ra chơi, P tự đi xuống phòng y tế, với tình trạng: chảy máu trong mắt. Cô Y tế chỉ lau máu mắt cho P rồi cho em lên lớp học mà không hề báo cho phụ huynh. Đến buổi trưa cùng ngày, khi em P về nhà mới báo lại với gia đình là bị đánh, ngay chiều hôm đó, gia đình tôi đã đến trường và gặp giáo viên chủ nhiệm báo cáo sự việc. Cô giáo chủ nhiệm đã bảo gia đình viết đơn và đến nộp vào ngày thứ 2. Sáng ngày thứ 2, 7/1/2013, gia đình em P đã đến trường và nộp đơn cho cô Tổng Phụ Trách trước sự chứng kiến của cô giáo chủ nhiệm lớp em P và em Thành lớp 6A6. 
Sau khi đọc đơn, cô X -Tổng Phụ Trách nói rằng : “không nhìn thấy mặt người đánh thì sao mà tìm được, trong trường thì có đến mấy nghìn học sinh”. Thấy cô đang bận, gia đình tôi cũng chỉ để lại đơn và quay về chờ nhà trường giải quyết. Trước đó gia đình có hỏi bảo vệ là : “phía sân sau có camera hay không”, nhưng bảo vệ chỉ nói là: “không có”. Những ngàysau đó, em P bị đau đầu, nhưng gia đình chỉ cho em uống thuốc giảm đau để tiếp tục đi học, mà không biết em bị ảnh hưởng thần kinh. Đến ngày 25/1/2013, khi không thể chịu đau được nữa, em P đã phải nhập viện trong tình trạng đau đầu dữ dội, co giật, mất ý thức. Bệnh chuyển biến nặng dần, gia đình phải chạy chữa cho em P trong suốt quãng thời gian đó. Trong thời gian gia đình đưa em P đi chữa bệnh,cô giáo chủ nhiệm và ban Phụ Huynh vẫn thường xuyên đến thăm em P và chứng kiến quá trình bệnh của em P, gia đình cũng vẫn gọi điện cho cô L Hiệu Phó để hỏi han tình hình điều tra sự việc. Đến ngày 12/04/2013, nhận thấy không thể tiếp tục chờ đợi nhà trường, gia đình em P đã đến trường tìm hiểu tình hình và phát hiện ra 2 chiếc ghế đã đánh vào đầu em P vẫn còn,có CAMERA ở phía sân sau chứ không phải không có như lời bảo vệ đã nói. Gia đình có ý định mang 2 chiếc ghế về để giám định sát thương, thì bảo vệ nhà trường không cho đem về, và lúc hỏi đến camera thì bảo vệ lại nói : “cứ 1 tuần là băng xóa rồi”. Câu trả lời trái ngược hoàn toàn với câu trả lời trước đó của bảo vệ về vấn đề camera ở sân sau, và thái độ của bảo vệ cũng như nhà trường khiến gia đình tôi vô cùng bức xúc. 
Ngày 15/04/2013, tôi quyết định viết lại đơn gửi lên Hiệu Phó nhà trường yêu cầu giải quyết sự việc thì cô H Hiệu Phó có nói rằng : “thực tế là camera phía sân sau đã bị hỏng do chuột cắn”; “không nhìn thấy mặt thì cũng khó tìm ra được thủ phạm”. Sau đó 02 ngày, vẫn không thấy nhà trường nói gì , tôi quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của mạng xã hội, và chỉ sau nửa ngày đã tìm được thủ phạm. Đến ngày 17/04/2013, sau khi tôi tìm ra thủ phạm và mẹ em P gọi điện cho cô L Hiệu Phó báo cáo thì lúc đó nhà trường mới thông báo là tìm được thủ phạm rồi. Vậy thử hỏi: “Nhà trường nói không nhìn thấy mặt thì không tìm được thủ phạm, vậy tại sao chỉ trong nửa ngày tôi có thể tìm thấy và sau đó nhà trường mới thông báo tìm được thủ phạm”. 
Ngày 18/04/2013, nhà trường mời tôi và mẹ cùng gia đình em B và em Đ đến họp giải quyết sự việc, trong cuộc họp em B đã nhận là hay thách thức , bắt nạt và đánh em P, ngoài ra còn đe dọa,bắt các bạn che dấu chuyện đánh nhau, em Đ thì nói rằng mình nhìn thấy đánh nhau nên nhảy xuống cầm ghế ném vào đám đông để can đánh nhau thì vô tình ném vào vai / lưng em P và có hỏi em P có sao không thì em P nói “ không sao,bộ đội là chuyện thường” trong khi các em học sinh chứng kiến nói rằng chính Đ cầm ghế đột ngột đập vào đầu em P chứ không phải ném như Đ nói và ngay sau đó Đ bỏ chạy chứ không có hỏi han em P.Nhà trường giải thích về vấn đề camera của nhà trường và lí do không cho gia đình P xem băng được là vì “ camera là do khóa trước tặng lại nhà trường, do không có kinh phí nên đã dừng hoạt động từ tháng 1” –tức  là thời điểm em P bị đánh . Khi tôi hỏi “tại sao nhà trường không giải thích rõ từ đầu mà phải nói không có camera rồi đến khi tìm thấy lại nói xóa băng rồi chuột cắn, đến cuối cùng lại là không có kinh phí hoạt động?” thì cô Đ - Thanh tra nhà trường ngắt lời và nói “ em không có quyền chất vấn nhà trường”. Vậy nhà trường mời tôi đến là để chất vấn tôi sao ? Còn cô 
X-Tổng phụ trách nhà trường lại cố chối bỏ trách nhiệm về vấn đề nhận đơn của gia đình P.Trong cuộc họp, Nhà trường cũng không hề nhận trách nhiệm rằng trước đó đã biết sự việc của em P nhưng chưa giải quyết mà chỉ nói đến việc sau khi nhận đơn ngày 15/4 nhà trường đã cố gắng xử lí .Dù trong cuộc họp tôi đã đưa ra nhiều bằng chứng cho thấy lời khai của em Đ chưa đúng sự thật nhưng nhà trường đều gạt đi để giải quyết mọi chuyện nhanh chóng một cách mập mờ. 
 Sau khi kết thúc cuộc họp, gia đình các bên kí vào biên bản cuộc họp, gia đình tôi không muốn gây rắc rối cho nhà trường và các em nên quyết định kết thúc mọi chuyện và giao lại cho nhà trường giải quyết. Tuy nhiên sự việc lại thay đổi khi cô X biến mất 30 phút cùng với biên bản họp và khi gia đình P muốn lấy biên bản để photo thì cô nói rằng người photo nghỉ rồi. Tôi chỉ chụp lại được biên bản lúc đó để đem về xem thì phát hiện ra cô X viết biên bản sai sự thật, đổ mọi tội lỗi cho em P và không hề đả động đến việc gia đình tôi  đã đưa đơn trước đó cho cô X, coi như không ai biết sự việc trước đó. Cho đến sau cuộc họp đó ban giám hiệu mới tới thăm em P. Gia đình em B cũng đã đến xin lỗi rất chân thành nhưng gia đình em Đ lại có vẻ chỉ nhận lỗi cho xog. Lần đầu đến thăm P, gia đình em Đ đã đem sữa và tiền đến nhưng gia đình chúng tôi không làm rõ mọi chuyện để đòi tiền bồi thường mà cái gia đình tôi cần là sự thật.  Ngay hôm sau đó gia đình tôi  đã mang trả lại tất cả và không nhận một đồng nào từ gia đình Đ.Gia đình tôi đã cố gắng tha thứ nhưng không hề nhận thấy sự biết lỗi thật sự của em Đ cũng như gia đình nên đã quyết định giao cho nhà trường giải quyết 1 cách công bằng nhất. Nhưng thật tiếc nhà trường đã để gia đình chúng tôi một lần nữa thất vọng , đối với sự việc như vậy nhà trường lại không giải quyết nghiêm minh và cũng không ráo riết để tìm ra sự thật mà chỉ đình chỉ tạm thời đối với em Đ rồi trì hoãn giải quyết sự việc.Gia đình tôi đã chờ đợi suốt mấy tháng rồi, không có nhiều thời gian để chờ tiếp và gọi điện để hỏi nhà trường giải quyết thế nào nữa,cứ  chờ đợi và tin tưởng rồi gia đình tôi lại phải thất vọng , mất niềm tin vào cách làm việc của nhà trường. Phải chăng nhà trường trì hoãn là để em Đ thi xong ra trường rồi thì nhà trường hết trách nhiệm?  Trong một môi trường giáo dục mà lại có cách xử lí như vậy thì thế hệ các em học sinh sau này sẽ thế nào đây? Liệu còn có ai tin tưởng được để giao con em mình cho trường THCS Nguyễn Du hay không? Đây cũng là sự cảnh tỉnh với các phụ huynh trong việc giáo dục con cái, dù biết cha mẹ nào cũng thương con nhưng gia đình tôi đã nói không cần đền bù mà chỉ cần sự thành thật vậy tại sao lại không thành thật mà lại có cách hành xử như vậy?
Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, đây là lần đầu tiên tôi lên tiếng nói rõ sự thật về sự việc của em Phúc. Trước đây nhà trường cho rằng tôi viết sai sự thật và bôi nhọ nhà trường , đề nghị tôi có hành động giữ lại danh dự cho nhà trường thì giờ đây tôi sẽ viết tất cả sự thật .Dù mọi người đã nghe câu chuyện từ đâu và như thế nào thì cũng mong các bạn hãy đọc và suy nghĩ...
Ngày 5/1/2013, em B rủ em P xuống sân đánh nhau, đã nhiều lần B khiêu khích và lăng mạ P khi không nhận lời đánh nhau nên ngày hôm đó, P nhận lời với B để không bị bắt nạt nữa. Sáng hôm đó, B kéo P xuống sân sau, rồi lao vào đánh P, em P không đánh trả mà chỉ giơ tay ra đỡ phòng vệ, tuy nhiên lực đánh của em B cũng không quá mạnh do thân hình B nhỏ hơn P nên thực tế không gây bầm tím (thông tin do các bạn học sinh chứng kiến cung cấp).
Sau khi đánh P được một lúc, B dừng lại , thì lúc đó bất chợt em Đ lao ra, cầm 2 chiếc ghế nhựa chồng vào nhau và đập vào đầu em P. 2 chiếc ghế nhựa vỡ tan, em P ngã xuống, còn em Đ bỏ chạy ngay sau đó. P bị choáng và mặt mũi bầm tím, bạn bè đưa P lên lớp, sau khi hết giờ ra chơi, P tự đi xuống phòng y tế, với tình trạng: chảy máu trong mắt. Cô Y tế chỉ lau máu mắt cho P rồi cho em lên lớp học mà không hề báo cho phụ huynh. Đến buổi trưa cùng ngày, khi em P về nhà mới báo lại với gia đình là bị đánh, ngay chiều hôm đó, gia đình tôi đã đến trường và gặp giáo viên chủ nhiệm báo cáo sự việc. Cô giáo chủ nhiệm đã bảo gia đình viết đơn và đến nộp vào ngày thứ 2. Sáng ngày thứ 2, 7/1/2013, gia đình em P đã đến trường và nộp đơn cho cô Tổng Phụ Trách trước sự chứng kiến của cô giáo chủ nhiệm lớp em P và em Thành lớp 6A6.
Sau khi đọc đơn, cô X -Tổng Phụ Trách nói rằng : “không nhìn thấy mặt người đánh thì sao mà tìm được, trong trường thì có đến mấy nghìn học sinh”. Thấy cô đang bận, gia đình tôi cũng chỉ để lại đơn và quay về chờ nhà trường giải quyết. Trước đó gia đình có hỏi bảo vệ là : “phía sân sau có camera hay không”, nhưng bảo vệ chỉ nói là: “không có”. Những ngàysau đó, em P bị đau đầu, nhưng gia đình chỉ cho em uống thuốc giảm đau để tiếp tục đi học, mà không biết em bị ảnh hưởng thần kinh. Đến ngày 25/1/2013, khi không thể chịu đau được nữa, em P đã phải nhập viện trong tình trạng đau đầu dữ dội, co giật, mất ý thức. Bệnh chuyển biến nặng dần, gia đình phải chạy chữa cho em P trong suốt quãng thời gian đó. Trong thời gian gia đình đưa em P đi chữa bệnh,cô giáo chủ nhiệm và ban Phụ Huynh vẫn thường xuyên đến thăm em P và chứng kiến quá trình bệnh của em P, gia đình cũng vẫn gọi điện cho cô L Hiệu Phó để hỏi han tình hình điều tra sự việc. Đến ngày 12/04/2013, nhận thấy không thể tiếp tục chờ đợi nhà trường, gia đình em P đã đến trường tìm hiểu tình hình và phát hiện ra 2 chiếc ghế đã đánh vào đầu em P vẫn còn,có CAMERA ở phía sân sau chứ không phải không có như lời bảo vệ đã nói. Gia đình có ý định mang 2 chiếc ghế về để giám định sát thương, thì bảo vệ nhà trường không cho đem về, và lúc hỏi đến camera thì bảo vệ lại nói : “cứ 1 tuần là băng xóa rồi”. Câu trả lời trái ngược hoàn toàn với câu trả lời trước đó của bảo vệ về vấn đề camera ở sân sau, và thái độ của bảo vệ cũng như nhà trường khiến gia đình tôi vô cùng bức xúc.
Ngày 15/04/2013, tôi quyết định viết lại đơn gửi lên Hiệu Phó nhà trường yêu cầu giải quyết sự việc thì cô H Hiệu Phó có nói rằng : “thực tế là camera phía sân sau đã bị hỏng do chuột cắn”; “không nhìn thấy mặt thì cũng khó tìm ra được thủ phạm”. Sau đó 02 ngày, vẫn không thấy nhà trường nói gì , tôi quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của mạng xã hội, và chỉ sau nửa ngày đã tìm được thủ phạm. Đến ngày 17/04/2013, sau khi tôi tìm ra thủ phạm và mẹ em P gọi điện cho cô L Hiệu Phó báo cáo thì lúc đó nhà trường mới thông báo là tìm được thủ phạm rồi. Vậy thử hỏi: “Nhà trường nói không nhìn thấy mặt thì không tìm được thủ phạm, vậy tại sao chỉ trong nửa ngày tôi có thể tìm thấy và sau đó nhà trường mới thông báo tìm được thủ phạm”.
Ngày 18/04/2013, nhà trường mời tôi và mẹ cùng gia đình em B và em Đ đến họp giải quyết sự việc, trong cuộc họp em B đã nhận là hay thách thức , bắt nạt và đánh em P, ngoài ra còn đe dọa,bắt các bạn che dấu chuyện đánh nhau, em Đ thì nói rằng mình nhìn thấy đánh nhau nên nhảy xuống cầm ghế ném vào đám đông để can đánh nhau thì vô tình ném vào vai / lưng em P và có hỏi em P có sao không thì em P nói “ không sao,bộ đội là chuyện thường” trong khi các em học sinh chứng kiến nói rằng chính Đ cầm ghế đột ngột đập vào đầu em P chứ không phải ném như Đ nói và ngay sau đó Đ bỏ chạy chứ không có hỏi han em P.Nhà trường giải thích về vấn đề camera của nhà trường và lí do không cho gia đình P xem băng được là vì “ camera là do khóa trước tặng lại nhà trường, do không có kinh phí nên đã dừng hoạt động từ tháng 1” –tức là thời điểm em P bị đánh . Khi tôi hỏi “tại sao nhà trường không giải thích rõ từ đầu mà phải nói không có camera rồi đến khi tìm thấy lại nói xóa băng rồi chuột cắn, đến cuối cùng lại là không có kinh phí hoạt động?” thì cô Đ - Thanh tra nhà trường ngắt lời và nói “ em không có quyền chất vấn nhà trường”. Vậy nhà trường mời tôi đến là để chất vấn tôi sao ? Còn cô
X-Tổng phụ trách nhà trường lại cố chối bỏ trách nhiệm về vấn đề nhận đơn của gia đình P.Trong cuộc họp, Nhà trường cũng không hề nhận trách nhiệm rằng trước đó đã biết sự việc của em P nhưng chưa giải quyết mà chỉ nói đến việc sau khi nhận đơn ngày 15/4 nhà trường đã cố gắng xử lí .Dù trong cuộc họp tôi đã đưa ra nhiều bằng chứng cho thấy lời khai của em Đ chưa đúng sự thật nhưng nhà trường đều gạt đi để giải quyết mọi chuyện nhanh chóng một cách mập mờ.
Sau khi kết thúc cuộc họp, gia đình các bên kí vào biên bản cuộc họp, gia đình tôi không muốn gây rắc rối cho nhà trường và các em nên quyết định kết thúc mọi chuyện và giao lại cho nhà trường giải quyết. Tuy nhiên sự việc lại thay đổi khi cô X biến mất 30 phút cùng với biên bản họp và khi gia đình P muốn lấy biên bản để photo thì cô nói rằng người photo nghỉ rồi. Tôi chỉ chụp lại được biên bản lúc đó để đem về xem thì phát hiện ra cô X viết biên bản sai sự thật, đổ mọi tội lỗi cho em P và không hề đả động đến việc gia đình tôi đã đưa đơn trước đó cho cô X, coi như không ai biết sự việc trước đó. Cho đến sau cuộc họp đó ban giám hiệu mới tới thăm em P. Gia đình em B cũng đã đến xin lỗi rất chân thành nhưng gia đình em Đ lại có vẻ chỉ nhận lỗi cho xog. Lần đầu đến thăm P, gia đình em Đ đã đem sữa và tiền đến nhưng gia đình chúng tôi không làm rõ mọi chuyện để đòi tiền bồi thường mà cái gia đình tôi cần là sự thật. Ngay hôm sau đó gia đình tôi đã mang trả lại tất cả và không nhận một đồng nào từ gia đình Đ.Gia đình tôi đã cố gắng tha thứ nhưng không hề nhận thấy sự biết lỗi thật sự của em Đ cũng như gia đình nên đã quyết định giao cho nhà trường giải quyết 1 cách công bằng nhất. Nhưng thật tiếc nhà trường đã để gia đình chúng tôi một lần nữa thất vọng , đối với sự việc như vậy nhà trường lại không giải quyết nghiêm minh và cũng không ráo riết để tìm ra sự thật mà chỉ đình chỉ tạm thời đối với em Đ rồi trì hoãn giải quyết sự việc.Gia đình tôi đã chờ đợi suốt mấy tháng rồi, không có nhiều thời gian để chờ tiếp và gọi điện để hỏi nhà trường giải quyết thế nào nữa,cứ chờ đợi và tin tưởng rồi gia đình tôi lại phải thất vọng , mất niềm tin vào cách làm việc của nhà trường. Phải chăng nhà trường trì hoãn là để em Đ thi xong ra trường rồi thì nhà trường hết trách nhiệm? Trong một môi trường giáo dục mà lại có cách xử lí như vậy thì thế hệ các em học sinh sau này sẽ thế nào đây? Liệu còn có ai tin tưởng được để giao con em mình cho trường THCS Nguyễn Du hay không? Đây cũng là sự cảnh tỉnh với các phụ huynh trong việc giáo dục con cái, dù biết cha mẹ nào cũng thương con nhưng gia đình tôi đã nói không cần đền bù mà chỉ cần sự thành thật vậy tại sao lại không thành thật mà lại có cách hành xử như vậy?




No comments:

 

© 2012 Học Để ThiBlog tài liệu