Nhớ



Nhớ...
Em gái tôi năm nay vào lớp 1. Trường học của nó nằm đối diện với một trường cấp 3 - trường THPT Nhân Chính. Cứ sáng lại chiều, đều đặn, tôi là người đưa đón em đi học. Và cứ sáng lại chiều, đều đặn, tôi lại gặp các cô cậu học sinh cấp 3 đi học và tan trường về. Gọi là “cô, cậu” cho oai chú thực ra tôi chỉ hơn họ có 1 tuổi, thậm chí chỉ vài tháng tuổi.N hìn cổng trường nhộn nhịp với những bộ đồng phục, tiếng  gọi nhau í ới, tiếng cười đùa rộn rã .. tôi bỗng thấy  chạnh lòng.

Con đường học hành của tôi không hiểu sao không như mọi người khác. Cuộc sống của tôi dường như đã phản ánh đúng chất của cái tuổi Canh Ngọ: hay di chuyển. Mà mỗi lần di chuyển lại là một ngôi trường mới, bạn bè mới, thầy cô mới. Cái sự hay di chuyển của tôi (tất nhiên là ăn theo gia đình) đã dẫn tôi từ mái trường THPT Lê Quý Đôn - Hà Nội đến với mái  trường Trung Học Thực Hành - Đại Học Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh vào tháng 9 năm 2006. Bạn bè Hà Nội biết tin, hỏi vui: “Mày mà lại muốn theo nghề giáo à?”.Tôi cười. “Trường tao hay lắm, chúng mày vào mà học thử!”.

Cái tên thì dài nhưng Trường tôi khiêm tốn lắm. Cái khiêm tốn ấy lại càng nổi bật không chỉ bởi nó nằm ở tận góc sâu, trong cùng của Trường Đại học sự phạm nổi tiếng mà còn bởi nó chung lưng với Trường chuyên Lê Hồng Phong cũng nổi tiếng  không kém của thành phố với một khuôn viên rộng thênh thang..Thế nhưng với tôi, nó lại là kho tàng vô giá cất giữ bao nhiêu là kỉ niệm. Bạn bè 12A5 chắc còn nhớ rõ cái dáng vẻ gộc gệch và lơ ngơ của cô gái nhỏ (nhỏ chiều cao thôi, còn bề ngang, tôi chả khiêm tốn tẹo nào) mới từ Thủ đô vào. Những ngày đầu rụt rè và đầy bỡ ngỡ.  Ban ngày đi học, tối còn đem các từ miền Nam ra đố mẹ. Người ta không nói lànăm phẩy năm mà là năm phết năm, không nói quyển vở mà làcuốn tập, không gọi là cái bút mà là cây viết, không gọi là tẩy mà gọi là gôm v.v. Thề mà chính tôi cũng không ngờ được là mình có thể hòa nhập nhanh đến thế nhờ tấm lòng đôn hậu, cởi mở, thân thiện của người Sài Gòn.Rồi tôi được thầy cô, bạn bè tin tưởng giao cho nhiều công việc quan trọng, tôi tham gia công tác đoàn, tham gia ban cán sự lớp. Có ai ngờ, không phải Hà Nôi, nơi tôi sinh ra và lớn lên mà lại chính là mảnh đất Sài Gòn đầy nắng và gió đã làm nên một Diệu Hà tự tin và  hoạt động sôi nổi đến vậy. Tôi tự tin đứng trước cả lớp để bàn về các kế họach trong năm, tự tin tham gia những buổi họp cấp trường, tự tin để đưa ra sang kiến. Tin vào bản thân là điều mà nhiều năm trước đó tôi đã không có được. Chính bạn bè và các thầy cô trong trường THTH đã cho tôi sự tự tin quý giá ấy và tôi thấy mình thật hạnh phúc..
Tôi không phải là một đứa chăm chỉ, nếu không muốn nói là nhiều khi còn làm biếng. Hai năm cuối của cấp 3 là hai năm chuẩn bị cho 2 kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người .Thi tốt nghiệp và thi đại học. Ba mẹ tôi lo. Tôi cũng lo. Bạn bè trong lớp đứa nào đứa ấy đều lo. Nhưng thầy cô đã làm tôi và các bạn tôi bình tâm trở lại. Những lời khuyên chân tình, những buổi lên lớp đầy tâm huyết đã giúp cho chúng tôi có được sự chuẩn bị kĩ càng cả về tâm lí lẫn kiến thức và chúng tôi đã vượt qua kì thi một cách suôn sẻ.
Giờ đây, khi đã trở thành một tân sinh viên, tôi lại thấy một chút tiếc nuối. Những năm cấp 3 của sự tinh nghịch đã trôi qua. Vào đại học nghĩa là đã lớn, phải tự lo lấy bản thân mình. Sự tự lập ấy đã được gieo trồng, vun xới bởi bàn tay và trái tim đầy nhiệt  huyết của thầy cô .
Chiều nay đi đón em, vì sao đó, lại vẫn muốn ngoái nhìn vào sân trường cấp 3 đối diện. Những tiếng cười đùa tinh nghịch, những tà áo dài trắng duyên dáng như đưa tôi về với một mái trường ở nơi kia xa lắm… Thầy cô ơi, em nhớ .. Bạn bè ơi, mình nhớ…Nhớ rất nhiều .




No comments:

 

© 2012 Học Để ThiBlog tài liệu