Tự sự
Tự sự…
Rất lâu tôi không ngồi vào bàn và viết về thứ gọi là cảm xúc bên trong. Có thể quy chụp điều này cho cuộc sống vội vã... Rất nhiều việc tôi ưa làm nay đã dần từ bỏ: hiếm khi tôi đọc thơ, và những cuốn tiểu thuyết tôi mua về thì nằm lặng lẽ trên kệ sách, hẵng còn để nếp gấp ở một trang nào đó. Tôi chắc rằng cuộc sống của tôi đã khác nhiều so với hình dung của mình khi còn là một học sinh trên ghế nhà trường. Cho nên, đôi khi, tôi thấy nhớ khoảng thời gian đó, ráo riết…
Cách đây không ít lâu, một lần ngang qua con đường An Dương Vương, tôi bảo đứa bạn: Này, vào thăm trường đi. Đồng hồ khi ấy điểm 21 giờ hơn.
Trước, tôi chưa từng ngắm ngôi trường cấp 3 của mình vào buối tối. Ánh đèn vàng chiếu một góc khiến cho sự yên tĩnh của ngôi trường mang thêm dáng vẻ xưa, có hơi hướng hoài cổ, chợt khiến tôi nao nao. Nhìn trực diện ngôi trường, tôi nhận ra dãy tầng trệt đã thay đổi ít nhiều, chủ yếu vì có sự bố trí lại các phòng. Khoảng sân tôi đứng ban ngày vốn rợp nắng, tràn ngập tiếng nói cười, về khuya không ngờ có thể trở nên mênh mông và tĩnh lặng đến vậy. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn về những ngày học ở trường. Không có kỷ niệm quá đặc biệt nhưng từng ngày, từng ngày, chúng tôi đã đến đây, khi thì lo lắng về bài kiểm tra, lúc lại thắc thỏm sợ lên bảng trả bài, đứa tự mãn vì chuẩn bị bài rất tốt, đứa lại nen nép lo chiêu đối phố với thầy cô… Rất nhiều hình ảnh của ba năm học phổ thông trở về trong tâm trí tôi, với hầu hết các gương mặt bạn bè, thầy cô. Tất thảy đều là những thứ tôi ngỡ sẽ không bao giờ chấm dứt, nhưng hóa ra có ngày tôi phải gọi tên chúng là “kỷ niệm” - những kỷ niệm dịu dàng như dòng nước mát dần thấm sâu và lan tỏa trong tâm hồn tôi. Cả buối tối, có lẽ đó là giây phút tôi cảm thấy chính tôi của ngày trước, cũng như thấy được bạn bè của mình ngày trước, những người nay trong vai trò xã hội, trong ánh mắt cười cũng đã ít nhiều mắt vẻ sáng trong. Tôi nhận ra rằng: mối dây liên hệ của tôi với nơi này chưa từng bị cắt đứt, không chỉ bởi ngôi trường đã trao cho tôi kiến thức, đã tặng tôi một tấm bằng để tôi tiếp tục đạt được những tấm bằng khác trong cuộc đời mình, mà quan trọng hơn, ngôi trường đã lưu giữ mãi mãi những năm tháng học trò của tôi, những năm tháng tôi bỡ ngỡ đi tìm cái tôi của mình, để bất cứ khi nào gặp lại, tôi cũng như trở thành người nhạc sĩ trong cơn bế tắc tìm ra được nốt nhạc khởi đầu sáng tác của mình. Thể như con suối cạn kiệt được khơi dòng nước ngọt ngào, thanh mát…
Nghĩ lại, đã hơn năm năm kể từ ngày tôi được nhận tấm bằng tốt nghiệp phổ thông. Trong hơn năm năm đó, nhiều thứ đã đổi thay, tôi đã đi từ một học sinh đến một sinh viên, và giờ là một nhân viên. Thú thật, vai trò của một nhân viên khiến tôi mệt mỏi hơn cả (tất nhiên điều này không phủ nhận sự nỗ lực của tôi cũng như không phủ nhận những mặt tốt đẹp của nó). Tôi cảm nhận sự thay đổi trong cuộc sống của mình, quan sát được sự đổi thay trong cuộc sống của bạn bè xung quanh. Nhưng có một thứ dường như không bao giờ phải đối mặt với quy luật khắt khe của thời gian, ấy là khi chúng tôi gặp nhau trong những dịp mà chúng tôi gọi là “trở về trường cũ” hay “đi thăm thầy cô”. Bao giờ tôi cũng bắt gặp lại sự hân hoan, hồn nhiên của lứa tuổi học trò trong chúng tôi vào mỗi dịp ấy, càng tuyệt vời khi lại được trông thấy gương mặt rạng rỡ của cô giáo chúng tôi, cảm nhận sự chào đón của cô trong từng câu nói, nụ cười. Đó quả thực giống như chúng tôi được trở về nhà sau một chuyến đi xa, để mỗi đứa lại tìm thấy những khoảnh khắc thân ái của nghĩa thầy trò, của tình bạn bè và tìm thấy lại những khía cạnh đáng yêu nhất trong con người mình.
Tôi biết cuộc sống không luôn là một bài toán dễ giải, nhưng có lẽ mọi khó khăn sẽ không còn là nỗi e sợ khi chúng tôi cùng nhìn lại những năm tháng học trò. Ở nơi có ngọn lửa ước mơ một thời thắp sáng trái tim chúng tôi, trong “ngôi nhà chung” mà chúng tôi gọi là trường Thực Hành (ĐHSP)… Và tôi tin rằng, những ước mơ ngày ấy vẫn sẽ luôn vẹn nguyên trong trái tim chúng tôi, dẫu tháng năm tất bật vẫn đang cuốn chúng tôi đi và đôi lần trên đường đời chúng tôi cũng đánh rơi những dự định sáng tươi của tuổi vào đời.
Cảm ơn ngôi trường vì đã là ngôi nhà chung của tất cả những thành 12A7 ngày ấy! Và cảm ơn các thầy cô – trái tim của ngôi nhà chung ấy, đã cho chúng em một nơi để nhớ, để tìm lại chính mình trong những lúc chênh vênh!
Dù những cơn gió về khuya đang làm cho tiết trời thêm lạnh, nhưng trong lòng tôi chỉ có sự ấm áp. Mang theo sự ấm áp ấy, tôi rời khỏi trường…. Ngày mai tôi lại sẵn sàng một ngày mới…
Cù Thị Phương Thúy - Khóa 2000-2003
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments: