Suối nguồn nâng cánh ước mơ
Suối nguồn nâng cánh ước mơ
Hàng năm mỗi khi chấm dứt những đợt mưa đầu mùa và trên không hé lộ vài tia nắng của một sớm trong lành, lòng tôi lại nao nức rộn ràng những kỷ niệm của buổi tựu trường. Tôi chưa hề ghi lại những cảm giác ấy, bởi vì hồi ấy tôi không biết phải ghi ra sao và thú thật giờ cũng không nhớ hết. Nhưng cái cảm giác bồi hồi tha thiết về mái trường cấp 3 vẫn in đậm trong trái tim tôi, những khoảnh khắc khó phai mờ, giờ phút chia tay bạn bè và thầy cô, những giờ phút chờ kết quả thi vẫn như tìm về trong ký ức. Tự bao giờ tôi biết rằng, tôi yêu mái trường đó như một phần kỷ niệm trong cuộc đời. Bởi ở đó tôi đã gởi lại những ký ức sâu đậm cùng một tình yêu đủ lớn giúp tôi trưởng thành và tự hào.
Tôi thuộc thế hệ đầu tiên ngay từ lúc mới thành lập trường, tính ra tôi rời trường đã 7 năm, mọi thứ đổi thay theo thời gian. Thế nhưng bóng hình cô chủ nhiệm dạy văn của lớp 12A5 vẫn như in trong miền ký ức. Mọi người thường ví nghề giáo như người đưa đò sang sông, chỉ riêng với tôi, tình yêu của cô như mạch nước ngầmchậm rãi từng ngày lan vào lòng đất, ngấm dần vào từng ngóc ngách mang sức sống đến trong các bài văn, xoa dịu những suy tư còn non nớt và nuôi dưỡng những nhiệt tình của đứa học trò nhỏ. Có cảm giác tôi lúc ấy như được khơi dậy cái năng lực tiềm ẩn trong từng cử động, từng quyết định nhỏ, cái khả năng có thể nhảy rất dài, vượt rất xa, thay đổi cả thế giới; hoặc là cái nguy cơ trượt xa khôn cùng xuống vực sâu của tăm tối, u uất và rệu rã. Tôi miên man theo dòng nước ấy và sống với những cảm xúc mà cô truyền đến. Ẩn bên trong sự nghiêm khắc và dáng hình nhỏ nhắn khom khom là tấm lòng quan tâm không ngừng nghỉ, là sự trăn trở về hướng đi cho những “đứa con” đang loay hoay với năm cuối cấp. “Cái tâm” ấy hiện lên trong từng ánh mắt, lộ ra trong nụ cười nhẹ nhàng, trên khóe môi và cùng hòa âm trong từng lời giảng. Có lẽ chính suối nguồi yêu thương đó đã rộng mở cho những cảm xúc và hoài bão của tôi thăng hoa trong những năm phổ thông.
Thời gian dần qua, bước vào giảng đường đại học và qua nhiều khúc quanh của cuộc đời, đến tận bây giờ cảm xúc ấy vẫn nguyên vẹn ban sơ như buổi đầu của tuổi học trò ngây ngô và vụng dại. Bởi vì cô đem đến cho chúng tôi không chỉ là những cảm xúc trong từng lời văn, không chỉ là sự quan tâm của người dạy với người học mà còn đem đến cho chúng tôi bài học giá trị về cuộc sống. Tôi học cách lắng nghe những nhịp đời đang nức nở để biết trân trọng và rung cảm trước những số phận không may, biết vươn mình đứng lên sau những cú vấp ngã, biết nhặt lấy những hạt cát trên đường để xây dựng ước mơ cho tương lai. Tôi biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống….Và hơn hết tôi hiểu rằng mỗi thành công chúng tôi đạt được chính là niềm vui và sự tự hào của người đã nâng cánh cho chúng tôi vươn đến chân trời mơ ước.
Chúng tôi, thế hệ đầu tiên của trường, giờ đây đã trưởng thành. Không biết liệu rằng sau từng ấy thời gian có mấy ai vẫn nhớ về mái trường này, nhớ về những người đưa đò thầm lặng qua bao năm tháng vẫn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ. Biết nói thế nào cho đủ những nhọc nhằn trăn trở, biết diễn tả ra sao những vất vả thăng trầm. Bao nhiêu khách đã sang sông, bao nhiêu khát vọng và hoài bão đã cập bến thành công…Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại những tay chèo thầm lặng giờ đây mái đầu đã điểm màu thời gian.
Mùa tựu trường 2009, chuẩn bị chào đón trường Trung Học Thực Hành ĐHSP tròn 10 tuổi - khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để mái trường trưởng thành và có nhiều kết quả đáng tự hào bởi có một đội ngũ thầy cô giáo hết lòng vì các thế hệ trong tương lai . Trong không khí hân hoan này, chúng em xin được gởi tới thầy cô tấm lòng tri ân sâu sắc, gửi tới bạn bè sự yêu thương, gửi tới các em đang học tại mái trường sự kỳ vọng, mong các em nỗ lực và phấn đấu trở thành những học trò giỏi, công dân tiến bộ, góp phần phát triển xã hội thật bền vững.
Lê Thị Nguyệt Hương
Lớp 12A5 khóa 1999-2002
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments: